Phật cũng có kiếp từng là kẻ bất hiếu
Khi tới đại ngục, chứng kiến chúng sinh đau đớn đang kêu la thảm thiết, người họ như cây đuốc sống với đầu đội vòng lửa, Ngài hỏi cai ngục “Họ chịu tội gì mà lại nhận hình phạt đáng sợ như vậy?”.
Quỷ ngục cho biết: “Họ đã phạm tội bất hiếu”.
Ngài sợ hãi, hỏi trong lo lắng: “Đến bao giờ những người này mới hết bị tội báo”.
Quỷ đáp: “Chừng nào có một người con bất hiếu khác xuống thay thì nó sẽ hết”.
Vừa dứt lời, vòng lửa liền bay chụp lên đầu Ngài. Dù đau đớn, hoảng sợ nhưng Ngài không quên phát đại nguyện: “Tôi nguyện chịu thay tất cả những thống khổ này. Nguyện trên đời này đừng ai bất hiếu để phải đọa vào đây nữa”.
Lời nguyện ấy dường như đã rung cảm cả đất trời, vừa dứt suy nghĩ thì vòng lửa cũng vừa mất. Cảnh địa ngục cũng biết mất trước sự bất ngờ của đức Phật.
Không thể ai giúp mình bằng chính chúng ta với tâm hối cải vì Phật dù có muốn giúp chúng ta cũng không thể giúp hết mọi người khi mà họ vẫn đang ở trong mê lầm, lạc hối không muốn lắng nghe.
Chúng ta có quyền cầu nguyện nhưng chủ yếu vẫn là tự mình tu tập bất kể là ở nhà hay ở chùa vì dù ở chùa bao nhiêu năm mà không định tỉnh, không sáng suốt, không tự tu tập để khắc phục những khuyết điểm của mình thì cũng chẳng được gì.
Quan trọng nhất là phát tâm giác ngộ
Trong đạo Phật có nói về cứu khổ, nhưng tinh thần của việc cứu khổ là tự mình phải có công đức. Đó là cách tự răn mình chứ không phải đợi ai đó nhắc nhở hoặc chỉ bị sợ phạt, sợ bị trách mắng mà không làm…
Mọi việc chính bản thân mình làm đã tự được ghi nhớ và lưu giữ thông tin, không bỏ qua chi tiết nào. Vì thế, cho dù ta tưởng người khác không biết nhưng chính tâm ta lại ghi nhớ và chúng đang gây phiền nhiễu cho chính mình mà không hay.
Hãy thử so sánh một người có tâm thanh thản và người có tâm loạn động sẽ hiểu ra rằng ai càng làm nhiều điều xấu dù là nhỏ nhưng quá nhiều thì họ ngày càng hay bị bất an cho dù họ không hiểu vì sao. Có ngồi trên đống tiền, nằm trên chiếc giường cao cấp nhất nhưng giấc ngủ không ngon thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?
Một hôm cô nằm mộng thấy mình đi đến một bờ biển, chúng sinh ở đó thì bị quăng xuống nơi nước sôi sùng sục, lửa đỏ trông rất kinh khủng. Cô bèn hỏi Quỷ ngục: “Những người kia bị mắc tội nghiệp gì mà mà bị đọa đày như thế?”.
Quỷ ngục cho hay: “Là tội không kính tin Tam bảo, sát hại chúng sinh, làm những việc bất nhân thất đức”.
Quỷ quay sang hỏi cô: “Cô đến đây để làm gì?”. Cô đáp rằng mình đang tìm mẹ. Quỷ hỏi: “Mẹ cô tên gì?”. Cô nói tên họ cho Quỷ nghe và được nhận câu trả lời: “Những tội nhân ấy cách đây ba ngày đã được thác sinh về thế giới an lành rồi”.
Cho nên, chúng ta phải tự lo, không nên ỷ lại vào ai và nên hiểu rằng việc chúng ta nhờ tới Phật, Bồ tát, Tăng Ni… chỉ là những trợ duyên giúp chúng ta một phần nào đó mà thôi. Muốn giúp người đuợc tốt thì đầu tiên chúng ta phải tốt. Muốn hướng dẫn người đúng chánh pháp thì đầu tiên chúng ta phải tu đúng chánh pháp.