1. Đức tính quan trọng nhất ở con người theo triết lý nhà Phật
![]() |
Đức tính quan trọng nhất ở con người là ”nhẫn” |
Trong đó, ”nhẫn nhục” là một pháp môn vô cùng quan trọng, thường bị hiểu lầm chỉ là “nhịn nhục, kìm nén cơn giận”.
Thực ra, nhẫn nhục là bình tĩnh đón nhận mọi việc đang xảy ra trước mắt, rồi từ từ chuyển hóa chúng từ “có hình” thành “vô hình”, tiêu hóa dần dần một cách nhẹ nhàng, không để lại vết tích trong tâm.
Nhẫn nhục giúp dập tắt lòng sân hận – một trong ba ”loại độc” tham, sân, si đầu độc con người.
Mỗi lần chịu thiệt, ta đang xóa bớt nghiệp xấu, giống như trả nợ cũ vậy. Mỗi chúng sinh đều mang theo nghiệp lực từ quá khứ, chỉ khi nghiệp chướng được tiêu trừ hết, cuộc đời mới thực sự thuận lợi, bình an.
Vì vậy, phải nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi để công đức được giữ gìn. Không nhẫn, công đức tiêu tan ngay lập tức. Bạn thấy đấy, nhẫn nhục quan trọng biết bao!
Công đức tu hành vốn rất khó tích lũy, chỉ khi tâm thường an trú trong giới-định-tuệ thì công đức mới tăng trưởng. Mất giới-định-tuệ, công đức khó mà thành tựu – điều này chúng ta phải biết rõ.
2. Công đức của người có chữ ”nhẫn”
Dù họ có đáp lại bằng sự bao dung và không tranh cãi, lòng tham, sự giận dữ và sự ngu dốt vẫn tồn tại trong cơ thể họ, và những cảm giác bất mãn cùng với phẫn nộ vẫn dâng trào trong tâm.
Bạn hãy coi tính ”nhẫn nại” như một bài kiểm tra tu dưỡng bản thân, và có thể bình tĩnh chấp nhận những lời sỉ nhục và phỉ báng của người khác mà không tức giận hay thù hận, đồng thời cũng nên sinh lòng từ bi và đồng cảm với người khác, đó chính là dấu hiệu của một người thực sự có tu dưỡng.
Quan điểm này đã dẫn đến việc nhiều cá nhân tài năng, hoặc bốc đồng hoặc tuân theo các chuẩn mực xã hội hiện hành, đứng lên bảo vệ nhân phẩm của mình, đấu khẩu với những người không xứng đáng với sự quan tâm của mình.








