1. Đừng bao giờ nói “tôi không làm được”
Phật dạy về những điều không nên nói ra |
Một người dù khó khăn đến đâu vẫn không bao giờ bị triệt hết đường, nếu vượt qua được, bạn sẽ chiến thắng. Nếu bạn nói không, bạn không thể sống sót và bị loại khỏi cuộc chơi.
2. Đừng bao giờ nói “đừng tìm tôi”
Sự ích kỷ chỉ lo cho bản thân là căn nguyên của mọi tội lỗi và đau khổ. Đổi lại, chúng ta biến tâm lý này thành sự hoan hỉ, rộng lượng, hay giúp người, đó là nền tảng của mọi công đức.
Cuộc sống không chỉ tồn tại cho riêng bạn, bạn không thể lấp đầy cuộc sống của mình bằng sự ích kỷ, bạn phải biết yêu thương và rộng lượng thì mới mong gặt quả ngọt.
3. Đừng bao giờ nói “bạn thật ngu ngốc”
Nhiều người đã tạo ra những sai lầm trong giao tiếp khi miệng cười nói nhưng tâm lại khởi lên những câu chửi bậy. Dù câu nói lén khởi lên trong tâm không ai nghe cả, nhưng thật ra nó cũng hình thành quả báo cô độc.
Con người mà hôm nay bạn gặp, bạn phán xét, bạn không biết được họ đã trải qua ngày hôm qua thế nào, đừng vì họ khác bạn mà cười cợt chế giễu, họ có thể bị tổn thương vì những lời nói quá đáng của bạn.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, ngày hôm nay bạn đi phán xét người khác ai biết được ngày mai ai sẽ là người phán xét bạn, chê người khác ngu ngốc không khiến bản thân tốt lên hay giàu lên chút nào đâu.
4. Đừng bao giờ nói “hãy đợi đến ngày mai”
Có bao nhiêu người đã ấp ủ ý định đi du lịch cùng gia đình từ lâu nhưng lại chần chừ để rồi tiếc nuối.
Có bao nhiêu người vẫn đang chờ đợi tình yêu đích thực của mình nhưng mãi không thấy đâu.
Nếu đợi đến ngày mai, ngày mai có thể có đấy nhưng chưa chắc bạn còn cơ hội để làm, chưa chắc người thân yêu của bạn còn cho bạn cơ hội để làm, chưa chắc rằng ngày mai bạn còn dịp để nói, chưa chắc rằng những điều bạn muốn nói sẽ được truyền đến người bạn cần nói.
5. Đừng bao giờ nói “đủ là đủ”
Phải biết rằng cuộc sống sẽ thú vị hơn qua những thăng trầm nên cứ mãi ở trong bọc kén của riêng mình, tự an ủi bản thân được như hiện tại là đủ rồi thì không bao giờ có thể tiến lên được.
Biết đủ sẽ thấy an vui nhưng nếu cứ ì ạch ở một chỗ không chịu cố gắng thì biết đủ trở thành gánh nặng cho bản thân và gia đình, xã hội.
Đức Phật dạy: “Biết đủ thường vui, người không biết đủ, dù ở thiên đường cũng thấy khổ”.
Nhưng khoảng cách giữa hai khái niệm biết đủ và không có chí tiến thủ rất mong manh, không thể chỉ nhìn mà phán đoán ai là người biết đủ ai là người không có chí tiến thủ.
Dù trong hoàn cảnh khó khăn, chỉ cần chúng ta thay đổi cách nhìn nhận, thay đổi cái tâm thì hoàn cảnh tự nhiên sẽ thay đổi. Có tâm biết đủ là quý trọng phúc nhận mình đang có, như sinh mệnh, sức khỏe…