1. Câu chuyện về người lương thiện và ông lão lạ lùng
Ngày xưa có một người họ Vương trời sinh tính hiền lành, thích giúp đỡ người khác và coi đó là niềm vui. Ông Vương luôn một lòng hướng Phật nên còn được mọi người gọi là “ông Vương thiện lương”.
“Này, ông Vương. Ông làm gì thế? Tôi thấy ông là người rất tốt bụng, chúng ta nếu đã có duyên đi chung đường, sao ông lại không để ý đến người bạn này, bỏ đi mà không để lại một câu nào? May mà tôi dậy sớm nên không lỡ việc. Đến đây, đến đây, cứ để cho tôi cưỡi con lừa đồng hành một đoạn đường nhé!”
2. Một lòng muốn bái Phật nhưng nào biết Phật ở ngay bên cạnh
Ai ngờ ông Vương mới vừa đi đến cửa một thôn xóm khác, lờ mờ trông thấy một bóng người chặn ở cửa thôn:
“Ông Vương ơi ông Vương, uổng cho danh tiếng phúc hậu của ông nhưng sao ông không hề làm việc tốt vậy? Chúng ta kết bạn mà đi, tôi lại lớn tuổi, đi đứng chậm chạp nhưng sao ông không rủ lòng thương, cứ thế bỏ tôi lại mà đi. Đã vậy càng ngày càng đi sớm hơn, chỉ muốn vứt bỏ tôi, sao ông nhẫn tâm như vậy được?”
3. Đã tu Phật nhất định phải tu tâm
Bất cứ ai tu theo đạo Phật (được gọi là Phật Tử), dù đã qui y hay chưa, tại gia hay xuất gia đều cần ghi nhớ điều quan trọng là “tu tâm”. Miệng tu Phật nhưng không tu tâm thì tất cả công quả tu hành đều là uổng phí.
Lắng nghe Lời Phật dạy về lời sỉ nhục: Lăng mạ người khác bao nhiêu, nghiệp báo nhận lại bấy nhiêu