Những câu chuyện sau đây là lời nhắc nhở để bạn kiểm soát những suy nghĩ trong tâm mình, hãy cẩn thận kẻo tự mình rước họa vào thân khi nào không biết:
Chưa đỗ đạt đã có suy nghĩ muốn đổi vợ
– Trong giấc mơ đêm qua gặp Thần thổ địa căn dặn với tôi rằng: “Ngày mai có người họ Lý đến đây ngủ trọ. Anh ta sẽ là thủ khoa của đợt thi này, ông nhớ đối xử tốt với anh ta”.
– Cô ấy mình chỉ lấy khi nghèo khó thôi chứ được làm quan thì phải lấy người xứng đáng hơn. Chắc là nên bỏ vợ rồi cưới người khác xinh đẹp, tươi trẻ hơn.
– Người học trò này tâm địa bất thiện. Chưa thi đỗ công danh mà đã nghĩ đến việc bỏ vợ rồi. Lần này thi sẽ bị trượt.
Cậu học trò mới suy nghĩ xấu đã gây nghiệp báo khiến sự nghiệp tiêu tan |
Suy nghĩ tốt đẹp của Hòa thượng đã cứu người
Có một vị hòa thượng tâm thiện lương, tu luyện tinh tấn ở trong đền Quan Đế. Có đêm ông nằm mộng một vị Thần nói với mình:
– Ngày mai là ngày chết của ông. Tên cướp tên là Chu Nhị sẽ cưỡi ngựa trắng tới đây để trả thù ân oán trong kiếp trước chưa trả. Có muốn ông cũng không thể nào lẩn trốn được.
– Mong Ngài thương con, đời này con thường làm việc thiện, xin hãy cứu giúp con.
Vị Thần đáp lời:
– Ta không thể cứu ông được. Chỉ có ông mới cứu được chính mình mà thôi.
Hòa thượng lúc này thầm nghĩ rằng:
– Dù sao hôm nay cũng là ngày tận số, nếu đã hết mệnh mà còn giúp tên cướp lấy tiền và hãm hại phụ nữ thì chẳng phải tội nghiệp càng nặng thêm hay sao.
– Tôi không dẫn đường cho ông. Ông chẳng phải là Chu Nhị đó sao? Tôi vì oán xưa nên bị ông giết. Ông cứ giết tôi là được rồi.
– Sao ông lại biết tên tôi? Có phải ông là một vị cao tăng đắc đạo.
– Cứ ân oán tương báo hết kiếp này tới kiếp khác như thế thì biết đến bao giờ mới dừng lại? Thần nói không cứu ông, do đó điều thực sự cứu ông chính là ông đã không dẫn đường cho tôi. Chính ông đã tự cứu lấy mình. Tôi với ông bây giờ giải trừ tất cả ân oán trong quá khứ, thế thì còn có gì không thể nữa đây?
Chỉ suy nghĩ thôi cũng đã gây ra tội
Có một vị sư trụ trì nhân một buổi ngồi trò chuyện cùng các đệ tử và một người dân thường rằng, có lần ông từng mơ thấy gặp một cô gái vì dùng những lời lẽ cay nghiệt phỉ báng người khác mà bị rơi xuống A tị địa ngục chịu tội.
– Cô ta đâu có phạm điều gì nên tội như giết người, trộm cắp, chỉ nói lời xằng bậy, chửi bới mà cũng bị đọa vào A tị địa ngục sao?
– Điều này là bởi đạo lý rằng, hành vi do “thân, khẩu, ý” gây ra đều là tạo thành tội nghiệp, tùy theo nặng nhẹ đến đâu mà phải chịu tội nặng nhẹ.
– Vì sao lại thế? Người ta mới chỉ là suy nghĩ, đâu đã làm tổn hại đến ai?
– Hành vi là biểu hiện ra ngoài thân thể, mọi người đều rõ ràng nhìn thấy được. Khẩu nghiệp là nói lời gây nghiệp. Khi lời nói ra, thì mọi người đều có thể nghe thấy được. Hai loại nghiệp này, người thế gian đều có thể nhìn thấy và nghe thấy được.
Còn ý nghiệp khởi lên trong suy nghĩ của một người, không ai có thể nhìn thấy và nghe thấy. Đủ mọi hoạt động trong nội tâm và suy nghĩ thiện ác đều bị trói buộc bởi ý niệm này!
Một khi ý niệm không khởi thì lời sẽ không nói ra, thân thể cũng không thể đơn độc hành động. Cho nên mới nói thân nghiệp và khẩu nghiệp đều bị quyết định bởi ý niệm.