Câu chuyện về vị tôn giả cảm hóa đạo tặc
Tên cướp nghĩ thầm: “Ta từng đuổi kịp con voi, con ngựa, con nai và cả chiếc xe đang chạy, vậy mà giờ không thể đuổi theo kịp Sa-môn Cồ Đàm đang đi bình thường”.
Tên cướp quát: “Hãy dừng lại, Sa-môn! Hãy dừng lại, Sa-môn!”.
Đức Phật khoan thai đáp: “Ta đã dừng rồi, này Angulimāla! Và ngươi hãy dừng lại!”.
Tên cướp nghĩ Sa-môn Cồ Đàm không bao giờ nói dối, vậy lời nói này có ý nghĩa gì. Hắn hỏi: “Ông đi mà lại nói ‘Ta đã dừng rồi’, còn tôi dừng, thì ông nói ‘sao tôi không dừng’ nghĩa là sao?”.
Đức Phật giải thích: “Với mọi chúng sanh, ta bỏ trượng, kiếm; còn ngươi, không tự kiềm chế, gieo rắc giết chóc và hận thù, nên ta đã dừng mà ngươi chưa dừng”.
Thấy Angulimāla đã chuyển tâm ý, ray rứt với việc làm của mình, Đức Phật cho biết Ngài nhận hắn vào Tăng đoàn để có thể làm mới cuộc đời, từ bỏ các việc tội ác, gột rửa tâm ý trong sạch, dốc lòng thực hành điều lành.
Tên cướp đồng ý đi theo Ngài, từ đó, tên sát nhân khét tiếng thành Savatthi đã trở thành đệ tử xuất gia của Đức Phật.
Tôn giả Angulimāla tinh tấn thực hành Pháp (Dhamma) dưới sự hướng dẫn của Đức Phật và chúng Tăng, và chẳng bao lâu, chứng đạt trạng thái giải thoát hoàn toàn.
Bài học: Khi Phật tính vừa xuất hiện sẽ làm chấn động mười phương thế giới, so với vàng còn sáng hơn. Vì thế, chẳng cần phải những lời trách móc, lên án, những thái độ khinh bỉ hay loại trừ chỉ tạo nên nguy cơ làm cho những con người tội lỗi lún sâu vào con đường lầm lạc mà muốn cảm hóa ai đó ta phải dùng lòng từ bi.
Làm cách nào để cảm hóa người khác
Thứ nhất: Bố thí
Có câu “của cho không bằng cách cho”, làm sao để người nhận cảm thấy mình đang nhận được sự trân trọng, quan tâm từ người khác chứ không phải chỉ nhận được đồ vật hoặc một món tiền vô tình và lạnh lẽo. Hay nói cách khác, khi bạn cho đi, bạn phải thật sự quan tâm tới người khác và mong muốn được giúp đỡ, được trao tặng cho họ.
Chúng ta biết chuyện, đến an ủi, động viên, giúp họ có niềm tin, nghị lực vượt qua đau khổ, khó khăn, tiếp tục sống để điều trị bệnh tật. Chúng ta dùng giáo lý nhân quả để phân tích cho họ hiểu rằng, ngày nay họ chịu đau khổ như vậy là do nhân quá khứ họ đã gieo.
Tại sao cùng là con người mà có người khỏe mạnh hạnh phúc, có người bệnh tật đau khổ? Đó là do nhân và quả của mỗi người. Nếu giải quyết sự đau khổ bằng cách tự tử thì đây là việc làm vô nghĩa, vì kiếp này chưa trả hết nghiệp thì kiếp sau cũng sẽ lại bị bệnh tật để tiếp tục trả nghiệp. Hiểu được điều này, họ sẽ không tự tử nữa, mà cố gắng vượt qua để tìm lại niềm vui trong cuộc sống.
Bạn phải thật sự muốn đem lại niềm vui cho họ chứ không đơn giản làm mong được họ đền đáp lại những gì họ đã nhận được. Ngoài ra, cho đi cũng cần phải được thực hiện một cách có trí tuệ để tránh việc người nhận ỷ lại, dựa dẫm, không cố gắng vì thường xuyên được cho.
Dần dần, mức lương của họ sẽ được nâng lên và cuộc sống trở nên no đủ hơn. Một người uyên bác sẽ trao tặng tri thức của mình cho những người ham học hỏi để họ có thể vươn lên một cách vững vàng, tránh khỏi những sai lầm không đáng có…
Cuối cùng, những lời nói tốt lành xuất phát từ thiện tâm sẽ làm dịu đi nỗi thống khổ, sự đau buồn và mang lại hi vọng về một tương lai tốt đẹp cho mọi người.
Thứ 2: Ái ngữ nhiếp
Lời nói có sức mạnh rất lớn trong giao tiếp và trong cuộc sống, chúng ta cần phải nói làm sao để người nghe có ấn tượng tốt và ghi nhớ được thông tin.
Muốn nói được những lời ái ngữ thì phải có sự tu tập, có lòng từ bi, tâm hỷ xả và sự nhẫn nhục. Bình thường chúng ta sử dụng ái ngữ đã khó rồi, đến khi người ta nói lời thô lỗ mà mình vẫn có thể nói chuyện với người ta bằng những lời hòa ái thì càng khó hơn nữa. Phải là người có sự tu tập sâu dày mới làm được như vậy.
Thứ 3: hành động mang lại lợi ích cho người khác (lợi hành).
Thứ 4: Đồng cam cộng khổ
Chỉ khi đối xử với người bằng cõi lòng thành thực, chân thành, trong ngoài như một, lời nói và hành động nhất quán thì mới cảm hóa, lay động được người khác.
Một người lãnh đạo chỉ biết hưởng thụ, không quan tâm tới đời sống của nhân viên, chỉ tay năm ngón sẽ khó có thể khiến người khác tin và nể phục.