- 1. Tam Tịnh Nhục là gì?
- 2. Nhân duyên về việc sử dụng Tịnh Nhục
- 3. Tam Tịnh Nhục là phương tiện tạm thời
1. Tam Tịnh Nhục là gì?
![]() |
Tam Tịnh Nhục là ba loại thịt thanh tịnh mà người tu học Phật có thể được sử dụng. Đây là thuật ngữ trong Phật giáo chỉ ba trường hợp mà việc ăn thịt được coi là thanh tịnh và không vi phạm giới luật.
- Thứ nhất là không thấy (Adiṭṭhaṃ), nghĩa là người tu không thấy (không chứng kiến) con vật bị giết để làm thức ăn cho mình.
- Thứ hai là không nghe (Asutaṃ), nghĩa là người tu không nghe (không được thông báo) rằng con vật bị giết để làm thức ăn cho mình.
- Thứ ba là không nghi (Aparisaṅkitaṃ), nghĩa là người tu không nghi ngờ (không có lý do để nghi ngờ) rằng con vật bị giết để làm thức ăn cho mình.
Có thể thấy Tam Tịnh Nhục nhấn mạnh rằng việc ăn thịt chỉ được chấp nhận khi người tu không có sự liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến việc giết hại động vật, giúp bảo vệ tâm từ bi và tránh tạo nghiệp xấu.
2. Nhân duyên về việc sử dụng Tịnh Nhục
Những đạo sĩ Kỳ-na giáo vốn đã được hưởng sự bảo trợ đặc biệt của viên tướng này không hài lòng về việc đó nên đồn thổi rằng tướng quân Siha đã giết một con vật béo tốt để làm tiệc và chính Ðức Phật đã cố ý tham dự bữa tiệc ấy, và như thế, Ngài đã phạm phải một lỗi lầm gây hậu quả nghiệp chướng nghiêm trọng.
Thế Tôn đã minh định: “Này Jivaka, những ai nói như sau: Vì Sa-môn Gotama, họ giết hại các sinh vật. Và Sa-môn Gotama tuy biết thế vẫn dùng các loại thịt được giết vì mình, được làm cho mình, những người ấy không nói chính lời của Ta, họ xuyên tạc Ta, không như chân, không như thật.
Này Jivaka, Ta nói trong ba trường hợp, thịt không được thọ dụng: thấy, nghe và nghi (vì mình mà giết). Này Jivaka, Ta nói trong ba trường hợp này, thịt không được thọ dụng. Này Jivaka, Ta nói trong ba trường hợp, thịt được thọ dụng: không thấy, không nghe và không nghi (vì mình mà giết). Này Jivaka, Ta nói trong ba trường hợp này, thịt được thọ dụng”.
Thịt người thì không thể ăn vì quá dã man; thịt voi và thịt ngựa vì trong thời kỳ đó, hai con vật này được coi là thú vật của nhà vua; thịt chó vì dân chúng thường coi chó là con vật ghê tởm; thịt rắn, sư tử, cọp, báo, gấu và linh cẩu vì người ta tin rằng ai ăn thịt những loài thú rừng nguy hiểm này sẽ toát ra một mùi đặc biệt có thể khiến cho các con vật đồng loại tấn công người đó để trả thù (Theo Ajahn Brahmavamso, What the Buddha said about eating meat?).
Đừng bỏ lỡ: An cư kiết hạ là gì, mang ý nghĩa tốt đẹp tới mức nào mà được người người ca ngợi?
3. Tam Tịnh Nhục là phương tiện tạm thời
3.1 Tam Tịnh Nhục thể hiện con đường trung đạo
Việc cho phép sử dụng Tam Tịnh Nhục được xem là một giải pháp thực tế cho các Tỳ kheo khi đi khất thực thời ấy, giúp họ có thể duy trì sự sống mà không làm tổn hại đến chúng sinh.
Lý thuyết về Tam Tịnh Nhục cho thấy cách linh hoạt khi áp dụng đạo Phật, đó là con đường trung đạo giữa lý tưởng và hoàn cảnh, hỗ trợ cho những ai sơ học đạo, chưa thể một lần dứt tuyệt ngay được đồ mặn chuyển sang ăn trường chay mà thôi.
Ta cùng họ vô thỉ kiếp đến nay trôi lăn trong sáu nẻo luân hồi. Nay ta nhờ phước nghiệp nên được làm người; họ do ác nghiệp nên phải đọa vào hàng dị loại thì nên tâm thương xót, muốn cứu độ chứ không phải giết thịt.
Dù có thế nào thì việc giết hại chúng sinh khác làm đồ ăn vẫn là không nên, tốt hơn hết vẫn là ăn chay trường để thể hiện lòng từ bi và bảo vệ chúng sinh một cách trọn vẹn.
3.3 Khiếm khuyết đạo đức còn đáng sợ hơn ăn thịt
Theo Đức Thế Tôn thì ăn uống không phải là vấn đề mà quan trọng là chuyển hóa và vun bồi thiện nghiệp mới là tối quan trọng. Người nhận định rằng, sự khiếm khuyết về đạo đức, luân lý của con người còn nghiêm trọng hơn là việc ăn thịt.
Phật Kassapa đã trả lời rằng, đồ ăn hôi thối (àmagandha) không phải là cá thịt mà chính là sự ô uế của thân tâm biểu hiện của 10 bất thiện nghiệp của thân, khẩu và ý. Chính sự cấu uế này đa hủy hoại tư cách đạo đức của một người chứ không phải vì ăn thịt cá: